“Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho.” Một lời mời gọi rất nhẹ nhàng và rất thân tình, không có dấu hiệu gì của sự ép buộc hay hằn học ghét rơ cả, nhưng tại sao cậu con trai cả lại từ chối không đi làm, nhưng rồi sau đó nó lại hối hận và đi làm vườn nho? Theo tôi nghĩ, cậu con cả đã nhận ra là nó đã hiểu sai về ông bố của mình. Khi từ chối không đi làm vườn nho, cậu ta nghĩ rằng ông bố đày đọa cậu, bắt cậu phải dầm mưa dãi nắng, phải chân lấm tay bùn…Nhưng sau một lúc hồi tâm suy nghĩ, cậu ta đã nhận ra rằng:

• Không phải vì ghét bỏ, nhưng vì thương yêu cho nên bố của cậu mới sai cậu ra làm vườn nho. Ông muốn huấn luyện tay nghề cho cậu, để cậu có kinh nghiệm và có khả năng tiếp tục cai quản vườn nho, sau khi ông khuất bóng.
• Khi sai cậu đi làm việc, bố cậu muốn cậu quý trọng sức lao động, để cậu không hoang phí của cải vật chất, để cậu biết sống tiết kiệm, và biết quý đồng tiền đẵm mồ hôi nước mắt do công sức của mình làm nên.
• Khi sai cậu đi làm vườn nho, bố của cậu muốn cậu có cơ hội hòa đồng với những người làm công, có thể đồng cảm với những thợ thuyền và đối xử một cách công bằng và nhân ái với họ.

Bạn thân mến, ngày hôm nay, có nhiều người đã hành xử giống như người con cả trong dụ ngôn mà Chúa kể trong bài Tin Mừng hôm nay. Nhiều người, trong đó có thể có bạn và có tôi trong đó nữa, đã hiểu sai, hay không hiểu nhiều về lòng tốt của Thiên Chúa, cho nên chúng mình mới vâng lời Chúa truyền với thái độ miễn cưỡng, hay tệ hơn nữa, bực bội, khó chịu và bất bình. Xin Bấm Vào Đây Để Đọc Tiếp

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Fill out this field
Fill out this field
Please enter a valid email address.
You need to agree with the terms to proceed

*

Menu